Ảnh từ net
Đôi khi ta muốn say
Cho quên mình quá tỉnh
Hất đi chén rượu đầy
Bỗng thấy mình biết sỉn.
Kẻ ngông bày ra rượu
Người trí bày ra trà
Ta không ngông không trí
Trà rượu đều chán ta.
Sống giữa đời ngật ngưỡng
Ta quen thói gật gù
Một hôm ngồi khóc vặt
Hiểu ra mình rất ngu.
Hì hì… ngu cũng tốt
Hơn thiệt khác nhau gì
Chắp tay quì trước Phật
Ngoái dòm tham sân si…
Mời Cỏ May uống cà phê Ban Mê ngon lắm vào một buổi sáng nhé.
Hề, ai dám "giết" Cỏ May chứ, một tâm hồn vô giá mà. Bài này dành cho những người "thích cảm giác mạnh", hề.
Hưng vào đây làm việc luôn, hiện đang dạy Anh văn cho các trung tâm.
Hẹn gặp Cỏ May khi nào có thời gian rỗi nhé. Chúc Cỏ May luôn vui.
Thân mến, Hungmoon.
Tái bút: Cỏ May đã bao giờ say chưa? Bài này thật có nhiều tâm sự đó CM à.
"Chắp tay quì trước Phật
Ngoái dòm Tham, Sân, Si"
Ngay cả người tốt nhất, hướng thiện nhất, cũng không dễ dàng dứt bỏ những vương vấn trần tục, vẫn tiếc nuối những tham sân si của đời thường. Và như thế mới là Người.
Một trà, một rượu, một đàn bà
Ba thứ lăng nhăng cứ hại ta
Bỏ được thứ nào, hay thứ đó
Hoạ có bỏ chằng: Rượu với trà !
Hà hà hà..
Mắng rồi lại khen
Chen rồi lại trốn
Vốn thế sự đời
***