Cơn mưa cứ dai dẳng suốt từ sáng đến chiều, giờ tan tầm mưa vẫn không dứt hạt, từ chối dự buổi mừng đầy tháng con của một đồng nghiệp vì "ngại ngần" cơn mưa và do cơn bệnh đau khớp quay lại hành hạ mấy hôm nay cộng thêm công việc bộn bề biến tôi thành con người lười nhát.
Quay về nhà dưới trời mưa nhưng lòng không thôi áy náy, chợt nghe trong mưa mùi dầu gió bay thoang thoảng tôi đi lướt ngang qua hai mẹ con người phụ nữ đang ngồi dưới mưa, dường như người mẹ đang khóc, tôi cố quay đầu lại nhìn thấy cô gái đang dỗ dành người mẹ, linh tính cho tôi thấy hình như người mẹ đang ốm đột ngột và đang lở bước vì thấy bên cạnh một túi to đựng hành lý, tôi muốn dừng lại hỏi thăm nhưng đã chạy lướt qua họ và lại là con đường một chiều nên cứ chần chừ nửa muốn quay lại nửa đi luôn.....
Thế là tôi lại "ngại ngần" lần thứ 2 khi không giúp đỡ mẹ con người phụ nữ, cũng chính vì con đường 1 chiều làm tôi có thêm lý do bỏ đi. Không như lần trước tôi đã quay lại khi chạy hết con đường một chiều với khỏang cách rất xa chỉ để giúp anh ăn xin cụt cả tay chân. Với những lý do thật "hợp lý" mà tôi cố đưa ra để bào chữa cho mình vì hôm đó trời rất đẹp, tâm trạng đang vui, còn hôm nay trời mưa và tâm trạng đang mệt mỏi, thế mới hay cái câu " Nghĩa nhân như cánh chuồn chuồn, khi vui nó đậu khi buồn nó bay" rất đúng với tâm trạng của tôi hôm nay.
Về đến nhà người ướt đẫm, cơ thể lạnh run nhưng tôi nghe tâm hồn mình còn lạnh hơn vì không thôi ray rứt, trong đầu với bao câu hỏi : người phụ nữ ấy đang bị bệnh? và họ vừa ra khỏi bệnh viện? họ đang gặp khó khăn gì? có bao nhiều người nhận ra điều này khi đi lướt qua họ như tôi, có ai dừng lại để giúp đở họ? Tôi không thể trả lời được những câu hỏi này vì tôi đã quá vô tình đi lướt qua họ!!!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]
- Post nhạc : [nct] link nhaccuatui [/nct]