Giống như một người đi xa một thời gian dài, vừa quay lại nơi chốn cũ, một cảm giác bồi hồi, nao nao khó tả khi tôi lần giở lại những trang ký ức được ghi lại đã lâu trong blog beta, ngôi nhà đầu tiên khi tôi chập chững chơi blog với một vài người bạn thân thiết, với những tình cảm thân thương bạn bè dành cho tôi.
Cứ lần giở từng trang, lòng bỗng rung lên vì xúc động khi đọc lại bài thơ của một người bạn viết tặng đã lâu, bạn là một người với tâm hồn nhạy cảm, mong manh, blog của bạn ngập tràn những bài thơ được chắc lọc từ một tâm hồn nhạy cảm, chông chênh, và vì muôn ngàn lý do khác, mà chỉ có một người tinh tế mới nhìn mọi vật với cái nhìn thấu đáo, và khi đọc nó làm cho ta thấy thật nhiều điều cần suy gẫm.
Hôm nay trở lại "ngôi nhà" xưa, với lớp bụi thời gian gần như phủ mờ tất cả, tôi đã cất tất cả những kỷ niệm vui buồn của mình vào trong đó, với những tình cảm bạn bè, và sẽ giữ mãi nơi này dù cho mai đây trang blog beta không còn nữa thì những gì tôi gởi gắm cũng theo trang blog ra đi, tôi không muốn mang nó đến nơi nào khác như các bạn của mình đã làm.
Bạn bè giờ cũng tứ tán, người thì bỏ cuộc chơi, người thì dời sang nơi mới, riêng tôi vẫn giữ nguyên nó ở nơi này dù giờ đây nó không còn được tôi gởi gắm nữa những tâm tình, nhưng tôi luôn nhớ về nó, cũng như nhớ về những người bạn của mình trong tâm thức, mãi mãi sẽ là như thế.
Người bạn viết tặng bài thơ Ru Cỏ giờ cũng ngao du chốn nào, như để tri ân người bạn ngày nào tôi mang nó sang đây để nhớ lại có một thời như thế...
Ru Cỏ
Tôi đã hát điệu buồn cùng với cỏ
Thuở nghiêng nôi Mẹ lặn lội cánh cò
Tôi chỉ biết âm thầm vui với cỏ
Khi thất lạc mình trong những giấc mơ...
Nếu em buồn, nghe cỏ dại hát ru
Xanh, xanh lắm... xanh tận cùng mê mải
Tim tím lắm, tím một trời luyến ái
Vàng vàng phai, hoa cỏ hát không lời...
Nếu em mang tâm sự cỏ rối bời
Hãy đừng ngại lên đồi chơi với cỏ
Thon mười ngón tay ngoan bình thản gỡ
Những đường may chỉ cỏ biết thôi mà...
Chuyện đời thường cơm áo vẫn đi qua
Mai về dưới cỏ nằm..., ai chả thế!
Em hãy hát cùng tôi ru cỏ nhé?
Nếu thực lòng em hiểu cỏ như tôi!
Cứ lần giở từng trang, lòng bỗng rung lên vì xúc động khi đọc lại bài thơ của một người bạn viết tặng đã lâu, bạn là một người với tâm hồn nhạy cảm, mong manh, blog của bạn ngập tràn những bài thơ được chắc lọc từ một tâm hồn nhạy cảm, chông chênh, và vì muôn ngàn lý do khác, mà chỉ có một người tinh tế mới nhìn mọi vật với cái nhìn thấu đáo, và khi đọc nó làm cho ta thấy thật nhiều điều cần suy gẫm.
Hôm nay trở lại "ngôi nhà" xưa, với lớp bụi thời gian gần như phủ mờ tất cả, tôi đã cất tất cả những kỷ niệm vui buồn của mình vào trong đó, với những tình cảm bạn bè, và sẽ giữ mãi nơi này dù cho mai đây trang blog beta không còn nữa thì những gì tôi gởi gắm cũng theo trang blog ra đi, tôi không muốn mang nó đến nơi nào khác như các bạn của mình đã làm.
Bạn bè giờ cũng tứ tán, người thì bỏ cuộc chơi, người thì dời sang nơi mới, riêng tôi vẫn giữ nguyên nó ở nơi này dù giờ đây nó không còn được tôi gởi gắm nữa những tâm tình, nhưng tôi luôn nhớ về nó, cũng như nhớ về những người bạn của mình trong tâm thức, mãi mãi sẽ là như thế.
Người bạn viết tặng bài thơ Ru Cỏ giờ cũng ngao du chốn nào, như để tri ân người bạn ngày nào tôi mang nó sang đây để nhớ lại có một thời như thế...
Ru Cỏ
Tôi đã hát điệu buồn cùng với cỏ
Thuở nghiêng nôi Mẹ lặn lội cánh cò
Tôi chỉ biết âm thầm vui với cỏ
Khi thất lạc mình trong những giấc mơ...
Nếu em buồn, nghe cỏ dại hát ru
Xanh, xanh lắm... xanh tận cùng mê mải
Tim tím lắm, tím một trời luyến ái
Vàng vàng phai, hoa cỏ hát không lời...
Nếu em mang tâm sự cỏ rối bời
Hãy đừng ngại lên đồi chơi với cỏ
Thon mười ngón tay ngoan bình thản gỡ
Những đường may chỉ cỏ biết thôi mà...
Chuyện đời thường cơm áo vẫn đi qua
Mai về dưới cỏ nằm..., ai chả thế!
Em hãy hát cùng tôi ru cỏ nhé?
Nếu thực lòng em hiểu cỏ như tôi!
Cỏ nâng hoa đứng thẳng đón sương mai
Hoa đong đưa cùng ong bướm tháng ngày
Giờ tàn lụn nằm bên chân cỏ dại !
( Tặng CM tình hoa cỏ dại )
Anh l
Bài thơ này rất ấn tượng với anh.
Bùi Giáng điên hay tỉnh ,thích câu thơ này
Em về mấy thế kỷ sau Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không? Ta đi còn gởi đôi dòng Lá rơi có dội ở trong sương mù (mưa nguốn)
Anh vẫn tỉnh táo , don't worry about my Situation.
---------------***********-----------------
Mong rối có thể gỡ thì mọi việc đâu lại vào đấy rồi bạn nhĩ...Nhưng cuộc sống có chút rối rắng cũng khá thi vị...nhưng đừng nhiều quá nh...chỉ nên chút thôi...hiiihiii
Bắt gặp môt chân dung cùa im lặng, ru lòng vào mênh mông vô tận cùa ba sinh.. như trong lời diễn dạt cúa 10 bức tranh thiền Trâu...
Cưỡi trâu về nhà là cưỡi tâm về chỗ ban sơ.
Người ta đi tìm tâm vì trong đôi giây phút khác thường nào đó, người ta đâm ngờ bản thân mình, cũng như ngờ những điều mắt thấy tai nghe. Có nghi mới có tìm. Có tìm ắt gặp dấu. Gặp dấu trong kinh sách, và nhất là trong những phút trống trải, cảnh vắng, đêm tàn, tri óc nhẹ suy tư, con người bỗng dưng như đối diện với chính mình trong một niềm đau thương và kỳ thú khó nói.
Thế là bắt được dấu, con người phăng mối đi tình tâm.
Chúc CM vui.