Ảnh từ net
Chiều về trên phố, thoáng nghe bài hát thủa nào, tự dưng thấy lòng nao nao, nhớ về kỷ niệm của một thời áo trắng.
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng,
em chở mùa hè của tôi đi đâu...
Chùm phượng vĩ là tuổi tôi mười tám
Thủa chẳng ai hay, thầm lặng mối tình đầu.
Giọng ca trầm ấm truyền cảm của chàng ca sỹ, làm tôi chợt nhớ lại giọng hát của Nó, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm học chung tôi mới được nghe Nó hát lần này, đó là vào ngày cưới của Nó.
Nhận được điện thoại Nó nói:
- Tui chính thức thông báo, vào ngày....tháng....là ngày tui từ giã cuộc sống độc thân, để đi vào cuộc đời "chung thân" Bà nhớ về dự đám cưới tui.
Nghe xong tôi hét lên mừng rỡ trong điện thoại.
- Trời! vậy sao, tui tưởng Ông chết già luôn rồi chớ, con nhỏ nào mà ngu dữ vậy?
- Đâu có ngu, nó khôn mới đúng vì tui là hàng quý hiếm mà
Trong nhóm bạn thời trung học gồm 8 đứa, chúng tôi đều đã có gia đình, con cái đầy đủ, riêng chỉ mình Nó vẫn cứ "đi về lận đận" , mỗi năm gặp nhau cả bọn đều nhìn Nó ái ngại....
Ngày cưới, trông Nó cũng không thể đóan được Nó vui hay buồn, cả nhóm bạn giờ đều đã yên bề, sự nghiệp cũng ổn định, nhưng tứ tán khắp nơi, có đứa ở tận nước ngoài nên không về được, những đứa còn lại đều góp mặt đầy đủ mừng cho anh chàng độc thân vui tính, cứ ngỡ Nó sẽ chết già.
Góp vui cho buổi tiệc, Nó cũng hào hứng lên hát một bài, điều làm tôi bất ngờ là Nó lại hát bài Phượng hồng, khi giọng nó cất lên mọi người đều sửng sốt, vì chưa bao giờ được nghe Nó hát, có lẽ tất cả những tình cảm thân thương của tuổi học trò được Nó gởi cả vào trong bài hát, Nó hát bằng cả tâm hồn và con tim, giọng hát thật tuyệt vời làm trong lòng chúng tôi đều rưng rưng một cảm xúc, Nó đến bên nhỏ bạn vuốt tóc cô ấy và hát...
Mối tình đầu của tôi là mưa giăng giăng ngoài cửa lớp
Tà áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về.
......Ai cũng biết Nó thích cô bạn ấy, nhưng Nó vẫn cứ âm thầm lặng lẽ cương quyết không nói một lời, và cứ lặng lẽ đi bên cạnh cô ấy cùng chúng tôi, cho đến ngày từng đứa, từng đứa một giã từ tuổi học trò, ai cũng tìm được cho mình một mảnh ghép ưng ý, riêng chỉ mình Nó lặng lẽ đi về...
Cô bạn ấy cũng hiểu được tình cảm của Nó nhưng vờ như không biết, vì tình cảm tuổi học trò quá mong manh, đâu ai hiểu được lòng Nó lại luôn son sắt.
Mối tình đầu của tôi
Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu....
Có lẽ đây là lần đầu tiên Nó dám thổ lộ mối tình thầm lặng của mình trước cô ấy, và cũng là cơ hội cuối cùng, vì là ngày vui của Nó nên mọi người cũng rộng lượng cho qua, còn cô dâu thì đứng "ngẩn ngơ" nhìn "tình yêu" của mình đang "thổn thức". thật ra cũng chỉ là phút giây dễ thương của tuổi học trò còn sót lại, nên ai cũng dễ cảm thông. Không biết cô bạn tôi thế nào, nhưng khi thấy và nghe Nó đến bên cô ấy hát, vuốt tóc cô bạn làm lòng tôi thấy nao nao nhớ về những kỷ niệm thời đi học.
Những năm tháng tuổi thơ với những chiếc xe đạp 8 người chúng tôi lang thang khắp nơi trong thành phố hiền hòa đó, với bao nhiêu là trò ma quỷ, những đứa con trai nghịch ngợm trèo hái những cành phượng vỹ nặng trĩu hoa cho lũ con gái chất đầy giỏ xe, rồi lang thang quán cóc, vĩa hè, vào vườn hái trái cây.
Mỗi năm vào dịp hè, nhìn những cây phượng vỹ nở hoa là lòng tôi lại thấy buồn thấy nhớ, nhớ tiếng ve xưa, nhớ những ngày trốn học rong chơi.... Phượng vỹ vẫn nở đầy hoa đỏ, ve vẫn râm ran vào những dịp hè, nhưng bạn bè xưa thì giờ xa quá, cuộc sống bận rộn, công việc cứ cuốn trôi đi, đến khi ngoãnh đầu nhìn lại thì tóc ai đã bắt đầu có sợi bạc.
Những năm tháng xưa giờ lại dành cho lớp trẻ, liệu tiếng ve thị thành có còn làm cho chúng nhớ những kỷ niệm như những người xưa, phượng vỹ có còn là những cánh bướm mang những ước mơ tuổi trẻ bay xa....???
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng,
em chở mùa hè của tôi đi đâu...
Chùm phượng vĩ là tuổi tôi mười tám
Thủa chẳng ai hay, thầm lặng mối tình đầu.
Giọng ca trầm ấm truyền cảm của chàng ca sỹ, làm tôi chợt nhớ lại giọng hát của Nó, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm học chung tôi mới được nghe Nó hát lần này, đó là vào ngày cưới của Nó.
Nhận được điện thoại Nó nói:
- Tui chính thức thông báo, vào ngày....tháng....là ngày tui từ giã cuộc sống độc thân, để đi vào cuộc đời "chung thân" Bà nhớ về dự đám cưới tui.
Nghe xong tôi hét lên mừng rỡ trong điện thoại.
- Trời! vậy sao, tui tưởng Ông chết già luôn rồi chớ, con nhỏ nào mà ngu dữ vậy?
- Đâu có ngu, nó khôn mới đúng vì tui là hàng quý hiếm mà
Trong nhóm bạn thời trung học gồm 8 đứa, chúng tôi đều đã có gia đình, con cái đầy đủ, riêng chỉ mình Nó vẫn cứ "đi về lận đận" , mỗi năm gặp nhau cả bọn đều nhìn Nó ái ngại....
Ngày cưới, trông Nó cũng không thể đóan được Nó vui hay buồn, cả nhóm bạn giờ đều đã yên bề, sự nghiệp cũng ổn định, nhưng tứ tán khắp nơi, có đứa ở tận nước ngoài nên không về được, những đứa còn lại đều góp mặt đầy đủ mừng cho anh chàng độc thân vui tính, cứ ngỡ Nó sẽ chết già.
Góp vui cho buổi tiệc, Nó cũng hào hứng lên hát một bài, điều làm tôi bất ngờ là Nó lại hát bài Phượng hồng, khi giọng nó cất lên mọi người đều sửng sốt, vì chưa bao giờ được nghe Nó hát, có lẽ tất cả những tình cảm thân thương của tuổi học trò được Nó gởi cả vào trong bài hát, Nó hát bằng cả tâm hồn và con tim, giọng hát thật tuyệt vời làm trong lòng chúng tôi đều rưng rưng một cảm xúc, Nó đến bên nhỏ bạn vuốt tóc cô ấy và hát...
Mối tình đầu của tôi là mưa giăng giăng ngoài cửa lớp
Tà áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về.
......Ai cũng biết Nó thích cô bạn ấy, nhưng Nó vẫn cứ âm thầm lặng lẽ cương quyết không nói một lời, và cứ lặng lẽ đi bên cạnh cô ấy cùng chúng tôi, cho đến ngày từng đứa, từng đứa một giã từ tuổi học trò, ai cũng tìm được cho mình một mảnh ghép ưng ý, riêng chỉ mình Nó lặng lẽ đi về...
Cô bạn ấy cũng hiểu được tình cảm của Nó nhưng vờ như không biết, vì tình cảm tuổi học trò quá mong manh, đâu ai hiểu được lòng Nó lại luôn son sắt.
Mối tình đầu của tôi
Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu....
Có lẽ đây là lần đầu tiên Nó dám thổ lộ mối tình thầm lặng của mình trước cô ấy, và cũng là cơ hội cuối cùng, vì là ngày vui của Nó nên mọi người cũng rộng lượng cho qua, còn cô dâu thì đứng "ngẩn ngơ" nhìn "tình yêu" của mình đang "thổn thức". thật ra cũng chỉ là phút giây dễ thương của tuổi học trò còn sót lại, nên ai cũng dễ cảm thông. Không biết cô bạn tôi thế nào, nhưng khi thấy và nghe Nó đến bên cô ấy hát, vuốt tóc cô bạn làm lòng tôi thấy nao nao nhớ về những kỷ niệm thời đi học.
Những năm tháng tuổi thơ với những chiếc xe đạp 8 người chúng tôi lang thang khắp nơi trong thành phố hiền hòa đó, với bao nhiêu là trò ma quỷ, những đứa con trai nghịch ngợm trèo hái những cành phượng vỹ nặng trĩu hoa cho lũ con gái chất đầy giỏ xe, rồi lang thang quán cóc, vĩa hè, vào vườn hái trái cây.
Mỗi năm vào dịp hè, nhìn những cây phượng vỹ nở hoa là lòng tôi lại thấy buồn thấy nhớ, nhớ tiếng ve xưa, nhớ những ngày trốn học rong chơi.... Phượng vỹ vẫn nở đầy hoa đỏ, ve vẫn râm ran vào những dịp hè, nhưng bạn bè xưa thì giờ xa quá, cuộc sống bận rộn, công việc cứ cuốn trôi đi, đến khi ngoãnh đầu nhìn lại thì tóc ai đã bắt đầu có sợi bạc.
Những năm tháng xưa giờ lại dành cho lớp trẻ, liệu tiếng ve thị thành có còn làm cho chúng nhớ những kỷ niệm như những người xưa, phượng vỹ có còn là những cánh bướm mang những ước mơ tuổi trẻ bay xa....???
Đêm an lành chị nha.
CỎ MAY TRÊN SÂN THƯỢNG
Nguyễn Trọng Tạo
Cỏ May khâu áo làng quê Cớ chi gió thổi bay về trời cao Ta lên sân thượng chạm vào Cỏ May. Ta cúi xuống chào... Cỏ May!
Đời phiêu bạt sáu tầng mây Từ trên chót đỉnh nhìn ngây phố nhà Nào ngờ Cỏ đã đơm hoa Găm vào ta vết xót xa tận lòng
Người như con tốt sang sông Chìm trong phố thị còn trông quê nhà Áo quần chẳng rách như xưa Trái tim rạn vỡ vẫn chưa vá lành
Cỏ May không hẹn mà xanh Tìm ta khâu vá cho lành nhớ thương Ngang trời hoa cỏ đẫm sương Loanh quanh sân thượng mà thương cánh đồng...
Ẩn ý cho ai nét dịu hiền
Chỉ một tiếng yêu không dám nói
Thế mà hai đứa hiểu ngầm duyên
Thuở còn áo trắng đến trường thì không thể quên được tiếng ve đang ca hát, phượng hồng đỏ thắm ngoài sân ... Tuổi học sinh thời đó thường thì không thể bộc lộ tiếng yêu đương vì còn nhiều nề nếp khắt khe của lễ giáo, nhưng qua ánh mắt - nụ cười - lưu bút đã thể hiện lên tất cả ... Giờ thì đã khác hẵn.... tất cả chỉ còn nằm trong kỷ niệm, ai nở nào chối bỏ thời thơ mộng này Comay nhỉ?