Ảnh từ net
Sáng nay khi thức dậy, soi gương chợt nhận ra tóc đã có thêm nhiều sợi bạc, vầng trán và khóe mắt điểm vài vết chân chim, mới hay rằng chuyến tàu của một đời người cũng đã đi được hơn một nửa.
Thời gian dường như nhanh hơn, ngày ngắn lại, chỉ một thóang trời đã ngã bóng về chiều, những công việc còn dang dở quá nhiều. Khi bắt đầu vào tuổi trung niên người ta như muốn làm thêm nhiều hơn nữa, vì chỉ sợ không đủ thời gian để làm nốt những công việc mà khi còn trẻ không có dịp để làm, đôi lúc cũng ngoái lại để tìm chút kỉ niệm của thời thơ ấu.
Mấy hôm trước con trai "tha" về lỉnh kỉnh sách truyện trong đó có 3 quyển của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, thế là tò mò tôi giở ra xem, tuy mỗi quyển đều có nét duyên và cái hay riêng, nhưng tôi thấy quyển "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" đọc đã lâu vẫn hay hơn.
Thế là quyết định "tìm lại cho mình một vé đi tuổi thơ", ở đó tôi đã gặp lại hình ảnh của mình và các bạn qua nhân vật Cu Mùi, Hải Cò, Tủn, và Tí Sún, cũng là những trò chơi nghịch ngợm của tuổi thơ, bạn sẽ ngạc nhiên sao hồi trẻ lại nghĩ ra lắm trò đến thế, cũng có những lam man "tôi buồn không biết vì sao tôi buồn" với câu nói thật ngộ nghĩnh buồn cười của Cu Mùi khi kết thúc một "phân cảnh" quậy phá "Buồn ơi là sầu!".
Qua lời kể của Cu Mùi thế giới của trẻ con hiện ra mênh mông và rất nhiều trò nghịch ngợm. Ở đó trẻ con lập ra phiên tòa phán xét cha mẹ mình, thế giới đảo lộn với cách gọi tên kỳ cục như gọi thằng bạn thân là thầy hiệu trưởng.....
Cũng biết lan man, lãng đãng tình yêu con nít khi Cu Mùi lén đọc tin nhắn của Chú nó gởi cho người yêu, và nó lại mượn điện thoại của Chú, bê nguyên câu tin nhắn gởi vào máy di động của Má con Tủn.
- "Chiều nay có rảnh đi dạo một chút chăng?" "Buồn ơi là sầu!"
Khi thì với câu:
- " Chiều nay có rảnh cùng đi uống nước một chút chăng" " Buồn ơi là sầu!"
Cu Mùi cứ bê nguyên si các câu nhắn của Chú nó mà gởi cho con Tủn.
Có lần thấy Chú nó vừa gởi tin nhắn cho người yêu xong, nó lại eo xèo mượn điện thoại của Chú và bắt chước một câu nguyên văn.
- "Tối nay có rảnh cùng lên giường chăng?" "Buồn ơi là sầu"
Vậy là cả thằng Cu Mùi và con Tủn cùng "lên giường" nhưng mà để ăn đòn, tình yêu của tuổi lên tám đấy, ngây ngô và tinh khiết đến buồn cười.
Trong chuyến tàu ấy tôi cứ cười khụt khịt một mình, thả hồn đắm chìm trong những vô tư của tuổi thơ, cùng với những nhân vật cứ miên man trôi vào vùng quá khứ, ở đó ta tìm thấy lại mình của mấy mươi năm về trước, và thấy cả những hình ảnh của con chúng ta trong đó, với những buồn vui của tuổi trẻ, những trái tính trái nết mà đôi khi người lớn không tài nào chấp nhận được, đi để thấy được con trẻ cần gì? muốn gì ?
Ở đó chỉ có trong veo tiếng cười và những giọt nước mắt tinh khiết, không có những toan tính thiệt hơn của thế giới bon chen người lớn.
Chuyến tàu với sân ga và bạn, nếu lúc nào đó bạn thấy cuộc sống của mình có nhiều bức bối thì hãy tìm "một chiếc vé đi tuổi thơ" đi nhé bạn ơi!
"Chiếc vé đi tuổi thơ đó, bạn cứ giữ kỹ trong túi áo, vì không có người soát vé trên chuyến tàu đặc biệt này.
Bạn có thể trở về thăm thời thơ ấu của mình bất cứ lúc nào, hay nói khác đi lúc mà bạn nhận ra rằng, thỉnh thỏang tắm mình trong dòng sông trong trẻo của tuổi thơ, sẽ giúp bạn gột rửa những bụi bặm của thế giới người lớn một cách dịu kỳ. Vì vậy để sống tốt hơn đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn."
CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ
Thơ của ROBERT ROJDESVENSKY
Do Thái Bá Tân chuyển ngữ
Ở một nơi nào đấy xa xôi
Có thành phố
Như giấc mơ
Im ắng.
Đầy bụi bám.
Một dòng sông lẳng lặng.
Một dòng sông
Nước như gương
Lờ trôi...
Ở một nơi nào đấy xa xôi
Có thành phố.
Ngày xưa.
Có thành phố
Nơi rất ấm, tuổi thơ ta ở đó
Từ rất lâu
Đã từ lâu.
Trôi qua....
Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà.
Đến ga.
Xếp hàng mua vé:
Lần đầu tiên trong nghìn năm.
Có lẽ.
Cho tôi xin một vé
Đi tuổi thơ.
Vé hạng trung -
Người bán vé hững hờ
Khe khẽ đáp:
Hôm nay vé hết! -
Biết làm sao!
Vé hết biết làm sao!
Đường tới tuổi thơ
Còn biết hỏi nơi nào?
Nếu không kể
Đôi khi ta tới đó
Qua trí nhớ
Của chúng ta
Từ nhỏ...
Thành phố tuổi thơ -
Thành phố chuyện thần kỳ.
Cơn gió đùa.
Tinh nghịch dẫn ta đi.
Ở đấy.
Làm ta say, chóng mặt.
Là những cây thông vươn tới mây.
Là những ngôi nhà.
Cao.
Cao ngất.
Và mùa đông
Rón rén
Bước
Trong đêm.
Qua những cánh đồng
Phủ tuyết trắng và êm....
Ôi thành phố tuổi thơ -
Bài ca ngày nhỏ
Chúng tôi hát -
Xin cảm ơn điều đó!
Nhưng chúng tôi không trở lại.
Đừng chờ!
Trái đất nhiều đường.
Từ thành phố tuổi thơ
Chúng tôi lớn.
Đi xa...
Hãy tin!
Và thứ lỗi!!
http://blog.360.yahoo.com/blog-V_I3yPE2c7Mt9lxzVR0n?tag=thokhoathan1
Mọi việc tốt đẹp CM à. CM luôn quan tâm, dù rất bận rộn. Bài này của CM đăng, làm mọi người rạo rực muốn mua....mấy vé để về....nhiều tuổi thơ mà. Hay lắm CM à.
Chúc CM nhiều niềm vui cuối tuần nhé. Có gì mới CM cho biết cho vui nhé. Thân mến.
entry hay qua !chuc chi cuoi tuan vui ve !
đã có thêm nhiều sợi bạc, vầng trán và khóe mắt điểm vài vết chân chim,
mới hay rằng chuyến tàu của một đời người cũng đã đi được một nửa. --------------- Cái nửa cuộc đời đã đi qua chưa có blog để viết....
Chúc người ở lại tiếp tục hoàn thành kế hoạch và còn mơ mộng về tương lai..... Có một số những người đầu bạc đã xuống tàu và trong đó có một số xuất kho thanh lý huỷ ....... :))
Chúc Comay thật vui ..... nếu rảnh xin ghé thăm http://yume.vn/phantran52
Thân mến nhiều!
Đôi lúc ngồi nghỉ lại lúc tuổi thơ bé thật đẹp ,phải không chị ,em thích bài thơ trên lắm chị ạh,hồi lâu rồi em cũng được một bạn tặng bài thơ này
Cho tôi một lần quay lại thời thơ bé
Không muộn phiền không mắt ướt âu lo
Chị ngủ ngon nha !