Lang thang trên google tìm một bức ảnh cho entry "Bình yên" của PhanTran, tôi lạc vào những khu vườn xinh, với cây xanh, lối đi trải sỏi, một không gian yên ắng tuyệt vời.
Cuộc sống vội vả, với áp lực hàng ngày mà con người phải chịu đựng, với những ngày cuối tuần không biết phải đi đâu và bạn không có được một không gian thư giãn thì hãy ghé vào đây, thả hồn mình hoà quyện cùng với thiên nhiên cây cỏ, tìm chút yên bình thư thái nhé.
Bình yên...
15/11/2007, 03:30
Thỉnh thoảng người ta hay đi tìm cho mình sự bình yên: bình yên trong tâm hồn, bình yên nơi cảnh vật… bởi sự bình yên lúc nào cũng làm con người dễ chịu. Có thật đơn giản không khi muốn đi tìm sự bình yên như trong câu “ngõ vàng hoa bình yên phố bâng khuâng”? Có những con phố, những khu vườn, những cánh cổng rào, những lối đi làm bạn thât sự bình yên.
Dưới lối đi toàn sỏi đá, bên trên đầu xanh những tán cây hay giàn dây leo xanh mướt, con đường như bẽn lẽn, rụt rè trước ngõ hoa đậm đà. Giàn dây leo xanh không kiêu hãnh, lối nhỏ lặng như tờ để cùng ta đón chút bình yên.
Bình yên cả cảnh vật và con người. Bình yên hay lặng yên để lắng nghe âm vọng của thiên nhiên, cây cỏ. Một mái ấm như đang ẩn mình bên trong chốn “bình yên” đó, như để chờ đợi, như bến đậu của con người. Một chiếc bàn nhỏ đủ để tụ họp, quay quần, một lối nhỏ với những ô gạch vuông mạnh mẽ…, cũng chỉ là sự bình yên.
Những con đường mòn, nhỏ thường dễ dẫn người ta vào quá khứ với những hồi ức đẹp. Mỗi bước đi tới cũng là một bước quay về. Hoang sơ đó, lặng lẽ đó nhưng chẳng thấy trơ trọi, chông chênh, bởi nó thuộc về quá khứ, nó là một phần của bình yên.
Có bao giờ bạn thử đi tìm sự bình yên từ âm thanh của những viên sỏi? Tiếng “trệu trạo” từ đá phát ra từ dưới chân đem lại cảm giác thật mơ hồ, sẽ nhớ về hồi bé chân trần tung tăng khắp nẻo đường làng, trưa hè cùng những người bạn rong ruổi trên những cánh đồng chang chang nắng, rồi đến nỗi “tôi mê trời mây tía, không nghe mẹ gọi về”…
Dưới lối đi toàn sỏi đá, bên trên đầu xanh những tán cây hay giàn dây leo xanh mướt, con đường như bẽn lẽn, rụt rè trước ngõ hoa đậm đà. Giàn dây leo xanh không kiêu hãnh, lối nhỏ lặng như tờ để cùng ta đón chút bình yên.
Bình yên cả cảnh vật và con người. Bình yên hay lặng yên để lắng nghe âm vọng của thiên nhiên, cây cỏ. Một mái ấm như đang ẩn mình bên trong chốn “bình yên” đó, như để chờ đợi, như bến đậu của con người. Một chiếc bàn nhỏ đủ để tụ họp, quay quần, một lối nhỏ với những ô gạch vuông mạnh mẽ…, cũng chỉ là sự bình yên.
Những con đường mòn, nhỏ thường dễ dẫn người ta vào quá khứ với những hồi ức đẹp. Mỗi bước đi tới cũng là một bước quay về. Hoang sơ đó, lặng lẽ đó nhưng chẳng thấy trơ trọi, chông chênh, bởi nó thuộc về quá khứ, nó là một phần của bình yên.
Có bao giờ bạn thử đi tìm sự bình yên từ âm thanh của những viên sỏi? Tiếng “trệu trạo” từ đá phát ra từ dưới chân đem lại cảm giác thật mơ hồ, sẽ nhớ về hồi bé chân trần tung tăng khắp nẻo đường làng, trưa hè cùng những người bạn rong ruổi trên những cánh đồng chang chang nắng, rồi đến nỗi “tôi mê trời mây tía, không nghe mẹ gọi về”…
Cảnh vật như tạo một dấu lặng cho riêng mình. Chìm trong nhiều chộn rộn xô bồ của thành phố, những khu vườn, những “ngôi nhà bình yên” đón nhận những tâm tình, những suy tư không thành tiếng. Ừ, thì dù đi muôn phương vẫn tìm về.
Một khu vườn nhỏ với đá, xum xuê những tàng cây, quấn chân vài bụi cỏ thơm, thi thoảng vài cánh chim, một bức tường gạch xỉn màu, một con người và một chút tình… thế là đủ cho một sự bình yên, bình yên tìm chút “hương đồng vọng”.
DiaOcOnline.vn
Bữa nay CM triết lý hay quá, không khéo thành.....Lão Tử thứ hai thì......hề
Nhị tổ chặt tay đứng giữa tuyết khóc thưa rằng: "Bạch thầy, tâm con bất an, xin thầy an cho". Đạt Ma thiền sư nói: " Trò đưa cái tâm ra đây thầy an cho". Nhị tổ thưa:" Thưa con tìm mãi không được!". Thiền sư nói:: "Thầy an tâm cho trò rồi đấy!"
Loi Cu Ta Ve - Bang Kieu - Bang Kieu
Chúc CM bình yên!
Thôi thì gởi gió cuối mùa cuốn đi !
Phương xa đón gió thầm thì
Mời buồn ở trọ đêm ni, buồn ừ!