Pages

13/8/13

Lần đầu

Một buổi sáng không nắng, không mưa. Nàng đang chầm chậm xuôi theo dòng người nhộn nhịp, hồn đang lâng lâng, bỗng cảm giác như ai đang chạm nhẹ vào mình, cứ nghĩ: ừ thì người người chen chút với nhau, những cái va chạm như thế thường tình. Nhưng dường như bài tay "xinh xắn" ấy không chịu dừng lại, mà đưa nhẹ vào chiếc "eo thon" hình bánh mì của nàng, rồi vuốt nhẹ, từng ngón tay dịu dàng lần xuống, lần xuống thấp hơn.... Cảm giác của nàng lúc ấy nghe như rờn rợn, như chơi vơi, bàn tay "xinh xắn dịu dàng" ấy chỉ cần mất vài giây, đủ cho nàng cảm nhận trọn vẹn nhất thế nào là "phiêu ling" thì ngay sau đó đưa nàng vào trạng thái hụt hẫng, chơi vơi đến hoảng hốt. Vì bàn tay người ấy đã rời khỏi cơ thể nàng, nhanh chóng biến mất như làn gió trong dòng người nhộn nhịp, nàng ngơ ngác tìm kiếm khắp nơi, từ trạng thái lâng lâng, chuyển sang bàng hoàng, cầu cứu mọi người xung quanh, nhưng đành bất lực, vì tất cả đã hoá thành đá vô tri vô giác cả rồi. Họ chứng kiến một cuộc giao thoa cảm xúc giữa nàng và "bàn tay xinh xắn" ấy, nhưng tất cả đều im lặng. Giờ thì nàng mới cảm nhận sâu sắc nỗi bàng hoàng và hụt hẫng niềm tin của những người đã từng bị giống như nàng. Thấy thương quá những phận người yếu đuối, mong manh, trong khi xã hội thì đầy rẫy những lừa lọc, gian manh và vô cảm. Không thể trách ai, chỉ trách mình, vì quá tin vào sự tử tế và lòng lương thiện của họ. Sau những buồn vui, va đập, bon chen của cuộc đời, thấy tất cả rồi cũng chỉ là phù du. Thế nên đôi lúc chỉ muốn mình thử làm kẻ "thõng tay vào chợ" thế nhưng chưa kịp thực hiện thì đã bị "thõng tay vào túi" mất rồi. Thôi kệ, tự an ủi với câu nổi tiếng trong vở cải lương Ngao, Sò, Ốc, Hến "coi như cúng rằm tháng bảy" hị hị hị.... P/s: Lâu rồi không post bài, hôm nay vào cái giao diện lạ hoắc, bài copy dán vào không xuống dòng được, thiếu cả chức năng canh chỉnh dòng. Hu hu