Ảnh Đặng Văn Cường
Mấy hôm nay trời cứ mưa rả rích, sáng dậy đã không thấy ông mặt trời đâu cả, đi trên đường từng hạt mưa giăng giăng một màn sương mỏng, mưa cứ bay vào mắt vào mặt, thèm được để đầu trần đi dưới mưa cùng chiếc xe đạp với giỏ xe chở đầy hoa phượng, thời thiếu nữ đôi khi thích làm điều trái ngược. Dù rất muốn nhưng nhìn lại mình giờ đã thành "trăng xế" thân thể đang kêu gào vì kiệt sức, người đang cảm mà chơi ngông kiểu đó về nhà chỉ có nước sắm một cái quan tài đi gặp ông bà ông vãi.
Nhìn những gương mặt người lướt đi vội vã trong mưa hằn lên những nỗi lo toan, tất bật, chỉ có chiếc xe tang vừa lướt qua chầm chậm, mang theo bầu không khí ảm đạm bao trùm, lại một người nữa trở về với cỏi xa xăm, bỏ lại sau lưng những toan tính đời thường, họ ra đi với tâm hồn thanh thản chỉ có những người thân yêu ở lại với những đau thương mang nặng một kiếp người.
Cuộc sống mang đến cho con người một sức mạnh phi thường, nhưng cũng rất mong manh, chỉ cách nhau trong gang tất, hôm nay ta còn tranh danh đoạt lợi, nhưng biết đâu ngày mai đã ở bên kia thế giới, thế thì hơn thua để làm gì để rồi ngày mai cũng trở về tay trắng.
Những khi đau ốm thường hay dễ làm cho người ta chạnh lòng và suy nghĩ bâng quơ, chợt thấy thèm nồi lá xông của Mẹ, với bát cháo hành nóng hổi, thèm được một bàn tay nâng niu như khi còn bé. Nhìn quanh lá xông đâu chẳng thấy, cháo hành cũng không, chỉ biết trùm chăn mở máy gởi tâm tư vào từng con chữ. Giờ thì nhắm mắt chìm vào giấc ngủ thôi, lát nữa đây thức dậy sẽ được thấy mọi người, và mong là được ăn "bát cháo hành" của "Chí Phèo" mang vào tận giường, mà chắc là không được rồi vì "Chí Phèo" hôm nay bận việc "làng nước" mãi tận khuya mới về, thôi thì ăn cháo trong mơ vậy!
. Sáng nay thật dòn tiếng trống gọi Lân
. Ríu rít bước chân rộn ràng lũ trẻ...
. Trung Thu sắp đến chưa hơi thở đã thật gần?
Chúc mùa TT vui vẻ nhé!
Trung thu an lành chị Cỏ May nhé!
Mọi người đón ta thảy vui cười Ta chào mọi người khóc thật tươi Nảy một mầm xanh bao hy vọng Rộn rã trần gian khóc với cười
***
Nuốt lệ nhân gian ta mỉm cười Mẹ cha thương cảm nước mắt rơi Bao nhiêu biến cố bao toan liệu Cười khóc đan xen nửa cuộc đời ***
Thành đạt người thân mãn nguyện cười Còn ta sao bỗng lệ tuôn rơi Từng trải nhân gian ta rắn rỏi Lặng lẽ đi qua những khóc cười
***
Giã biệt nhân gian với nụ cười Lệ người đưa tiễn ngậm ngùi rơi Ta đã xa rồi nơi trần thế Thây kệ người ta khóc hay cười
sức mạnh phi thường, nhưng cũng rất mong manh, chỉ cách nhau trong gang
tất, hôm nay ta còn tranh danh đoạt lợi, nhưng biết đâu ngày mai đã ở
bên kia thế giới, thế thì hơn thua để làm gì để rồi ngày mai cũng trở
về tay trắng. Tôi thấy câu này hay.Chỉ những người có Tâm mới nghĩ được như thế...
Chúc cô giáo mau bình phục nhé.
Anh đồng cảm với CM. Đôi lúc nghĩ vớ vẫn, chỉ xin khi đi thì hãy đi sau một giấc ngủ bình yên.