Gió tháng năm nghe oi nồng và gay gắt, những cơn mưa bất chợt đến và đi vội vã không đủ làm dịu mát cái nắng hạn của muôn loài và cả lòng người cũng dường như khô héo lại.
Mùa hạ đang đến bên thềm, những cành phượng vỹ đỏ chói chang cứ lập loè như trêu ngươi cùng với cơn nóng bức. Bằng lăng tím lặng thầm khoe sắc, màu tím dịu dàng buồn man mác cần mẫn đợi mùa sang, những cánh hoa mong manh kiên cường một màu thuỷ chung, bất chấp nhưng cơn mưa đầu mùa xối xả, hay cái nắng đổ lửa. Bất chợt người ta nghe lòng mình chùng xuống, khi vô tình lướt ngang qua miền ký ức.
Mùa này những cơn mưa thường rất ngắn, và hay đến vào những buổi chiều cuối tuần, tiếng mưa rào rào, trên mái nhà hoà cùng tiếng chuông nhà thờ trong xa vắng tạo thành một bản hợp âm khi thì hùng tráng lúc bi thương. Vài ba sợi khói mong manh toả ra từ tách trà nóng, mùi hương hoa ngâu ngang qua đầu lưỡi đi vào cổ họng tạo thành một dòng ấm nóng vào tận tâm cang, lúc này vị ngòn ngọt, chan chát của trà phát huy nơi đầu lưỡi, cảm giác như thưởng thức một nốt nhạc vừa gãy lên còn đọng lại âm thanh cuối.
Những tháng trong năm đều mang một ý nghĩa riêng của nó, tháng năm có lẽ đọng lại nhiều ký ức nhất đối với tuổi học trò. Đời người đi qua bao nhiêu lần tháng năm? và mỗi tháng năm vẫn làm tròn sứ mệnh của nó, duy chỉ có con người trải qua mỗi thời kỳ mỗi khác. Thời gian luôn làm biến đổi những trạng thái con người, và nó phụ thuộc vào hoàn cảnh, tâm trạng trong thời điểm đó.
Sài Gòn không có những mùa hoa đặc trưng như Hà Nội, ngay cả các mùa cũng không rõ rệt. Tuy nhiên chỉ cần để ý một chút, thêm một phần tinh tế sẽ nhận ra ngay mùa nào đã đến và có những biến đổi giao mùa như thế nào.
Vào khoảng cuối xuân hoa bò cạp vàng nở rộ khắp các ngã đường, nơi công viên và chùa, miếu nó kéo dài đến tận tháng năm. Lúc đó bằng lăng cũng bắt đầu bung nụ, một màu tím lấp ló khắp nơi. Thế là dù có vội vã người ta vẫn không quên ngoái đầu nhìn ngắm, thỉnh thoảng nghe tiếng ai đó xuýt xoa " ôi sao mà đẹp thế". Phượng vỹ không thâm trầm như bằng lăng mà lại ồn ào phô trương một màu rực lửa. Một vẻ đẹp không cần che giấu, không e thẹn cứ thản nhiên nở và khoe sắc.
Nơi góc phố rêu phong cổ kính, cây phượng già khẳng khiu đơm bông rực rỡ, dấu thời gian in hằn lên vách, nghe như bước chân ai về trong gió chiều u tịch, một khoảng lặng của SG ồn ã. Không cô độc mà thanh bình đến lạ. Tiếng rao của gánh hàng rong rất đổi thân quen. Chân lữ khách chợt bước nhanh, nhưng tiếng gõ nhịp vẫn thong dong, cho kịp trở về trước khi trời sẩm tối.
Mùa nào đi qua cũng để lại sau mình những dấu ấn, chỉ có con người đôi khi thờ ơ mà không nhận thấy. Thỉnh thoảng vẫn còn có người, hay tha thẩn đếm mùa, nhặt lá và nhủ thầm: Rồi những cái nắng oi bức của tháng năm cũng sẽ qua, và những cơn mưa mùa hạ lại đến. Gió sẽ mang tất cả đi về miền xa thẳm. Chỉ còn lại bên đời một kẻ ngu ngơ. Đứng tần ngần ngắm nhìn những dấu chân thời gian để lại.