Ảnh từ Net
Người ta thường hay ví von "đường đến con tim phải đi qua cái bao tử" quả rất đúng, tình thương mà cha mẹ mang đến cho con cái cũng không gì khác ngoài cái ăn, cái mặc và cái nghề. Vậy thì cái ăn luôn được ưu tiên hàng đầu, thế nên ấn tượng mạnh mẽ nhất đối với những bà Mẹ, vẫn là những bữa ăn do chính bàn tay của Mẹ làm nên.
Hôm kia điện thoại về nhà mè nheo với Má, tết năm nay Má kho nồi thịt kho tàu gởi lên Sài gòn cho con. Má hồ hởi nhận lời ngay, chẳng những thế mà còn vui ra mặt. Má bảo sẳn dừa kho thịt, còn lại cơm dừa sẽ làm gởi cho mình một mẻ mứt. Ôi chao sung sướng thay! Bao năm qua đi, với ngần này tuổi nhưng chưa bao giờ kho được nồi thịt giống như Má.
Mùi vị Má kho không lẫn vào đâu được, chỉ bước chân về đến nhà, nghe mùi thịt kho thơm lừng từ dưới bếp xông lên là muốn được ăn ngay cùng chén cơm nóng. Mỗi lần về thăm quê món thích nhất muốn ăn là thịt heo kho tàu, có lẽ mùi vị thịt kho của Má ngon, thơm nhờ vào thịt heo ở quê nuôi thuần tuý từ tấm cá và bã rượu. Và đặc biệt là được kho trên bếp củi. Cũng có thể một phần nó ngon nhờ tình thương của Má gởi vào trong đó. Tóm lại cái câu "không ai nấu ngon bằng Má" mình đã nghe từ rất nhiều người, chứ không riêng gì mình cảm thấy như thế.
Cũng cách đây vài hôm, bạn Heo ở nhà lại mè nheo với kiểu y chang như mình " Trưa thứ bảy mỗi tuần Mami nấu cơm mang vào trường học cùng ăn với con, vì thứ bảy trường nấu ăn rất dở" Vậy là con trai mình cũng thích thức ăn do mình nấu. Cuộc đời cứ tiếp nối những điều như thế thật là thú vị. Mình nghe con trai mè nheo chẳng bực mình mà còn thấy vui trong lòng vì ít ra, nó còn thích ăn những gì mình nấu, nó thích được cùng ăn với mẹ, niềm hạnh phúc nào bằng!
Khi con đi khỏi mình lại ngẫm nghĩ, trên đời, không có gì sung sướng bằng khi ta còn Cha, còn Mẹ. Không biết con trai mình có kịp nhận ra điều ấy chưa?! nhưng với mình thì điều ấy đã thấm thía từ rất lâu, những khi vui, buồn đều có cha, mẹ chia sẻ là điều tuyệt vời nhất.
Mẹ chồng suốt cả tháng nay lục đục, hết bấm tay, rồi lẩm bẩm tính toán ngày hai đứa con từ nước ngoài về ăn tết, tính xem nấu món gì cho chúng nó ăn. Thậm chí bọn nó còn online order thực đơn trước, vì chúng nó cũng chỉ ghiền thức ăn của Má nấu.
Tối qua sang nhà hàng xóm kế bên chia buồn vì Bà Cụ vừa mới trút hơi thở sau cùng lúc 19h45' . Tự dưng thấy thương các chị ấy quá đỗi, thế là từ nay không còn Mẹ nữa. Dù Mẹ có già, có đau yếu bệnh tật nhưng vẫn còn nhìn thấy, trò chuyện mỗi ngày. Giờ thì không bao giờ còn gặp lại nữa,
Sáng sớm khi người ta làm lễ tẩn liệm, dàn nhạc kèn thổi các bài về Mẹ. Nằm trên giường mà thấy lòng rưng rưng muốn khóc, "Mẹ gìa như chuối chín cây, gió lay Mẹ rụng con phải mồ côi". Ngày ấy ai rồi cũng phải trải qua...
"bao nhiêu năm làm kiếp con người, chợt một chiều tóc trắng như vôi, lá úa trên cao rụng đầy, cho trăm năm vào chết một ngày" . Ôi cái ngày mà người ta phải về cõi trăm năm thật là buồn bã quá. Chợt thấy lo sợ khi tóc con ngày càng ít xanh mà thêm nhiều sợi bạc, nghĩa là "ngày xa Má càng gần" hơn.