Lá đến vậy mà ai nào để ý
Rụng bâng quơ mỗi chiếc đủ đau lòng
Thông minh thế cùng dại khờ đến thế
Đứng bên người tôi cứ nhớ mùa đông
Nâng niu lắm mà thu đành trở gót
Nhắc về nhau mãi líu ríu tên mùa
Cài áo lại tưởng hạ vàng sũng nước
Ướt lạnh này đừng vu vạ cho xưa
Hãy ghé quán nhấm cà phê ngồi đợi
Hiếm hoi kia là mỗi nắng ven đường
Nhặt chút đỉnh gầy thu cho vào túi
Nhỡ đông dài cũng ngắn bớt cô đơn
ĐCĐ ( Classical me )