Pages

26/2/09



Ảnh từ net
Nó chừng bốn mươi, được sinh ra ở vùng quê, quanh năm tay lắm chân bùn, dốt đặc cán mai lại thêm xấu xí, nên chẳng ai quan tâm hay để ý, chỉ được cái rất hiền. Lần gặp sau cùng tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy nó như ông già 60 tuổi.
Nó không có cha, ngay cả mẹ Nó cũng không biết cha Nó là ai? từ lúc lọt lòng Nó đã thấy mình oe oe trong căn nhà nhỏ xíu, trống huơ trống hoác, chỉ có mỗi cái nóc. Mẹ Nó và nó sống cùng với ông Ngoại với đồng tiền còm cỏi bằng nghề trèo hái dừa thuê, ai kêu ở đâu là có Ông ở đó. Mẹ nó là người đàn bà cũng không đến nỗi xấu tệ, Bà có nước da trắng mịn, nhưng ác thay lại nửa mê nửa tỉnh, nên bị kẻ ác nhơn nào đó làm cho cái bụng của Bà phình to, và thế là nó ra đời.
Mười hai tuổi nó đã biết theo ông trèo hái dừa mướn kiếm tiền sống đắp đổi qua ngày, khi không ai thuê thì mò ốc bắt cua, cá đem đổi lấy gạo ăn, gia tài của nhà nó chỉ có cái lu đựng nước và hủ đựng muối nhỏ xíu, món ăn với cơm thường ngày của gia đình nó.
Lớn thêm chút nữa Nó đi làm thuê cho người ta, ai bảo gì làm nấy, Ông Nó ngày một yếu nên mọi lo toan đổ lên đôi vai bé bỏng của Nó. Rồi một hôm  cái bụng của Mẹ nó lại phình to ra, hàng xóm xầm xì nguyền rủa cái tên ác ôn nào nhẫn tâm làm cho Mẹ Nó thêm một lần khốn đốn, thế là em gái nó lại ra đời. Cuộc đời thật nghiệt ngã khi cho đứa bé này ra đời nhưng không cho nó  tiếng nói, em gái nó bị câm....
Nó và gia đình lại lây lất qua ngày bằng công sức bằng đôi tay chai sần của nó.... Thế rồi cái ngày nông thôn thành thị hóa cũng đến, thanh niên trai tráng trong làng lục tục kéo nhau về thành phố tìm việc,duy chỉ có Nó là không thể đi vì gia đình luôn trông chờ vào mình nó, từ lúc sinh ra đến lớn nó chưa bao giờ rời khỏi cái làng quê hiền hòa này. Do ruộng đồng mênh mông, vườn tược hoang hóa, cho thuê chẳng ai thuê, bỏ không thì phí của trời cho, nên công việc của nó cũng có thường xuyên do chẳng thanh niên nào chịu làm. Gia đình tôi vẫn thường hay thuê Nó, giờ lại khó tìm người nên quyết định thuê nó làm suốt cả năm, dù có việc hay không cũng vẫn trả lương cho Nó đầy đủ. Trước kia Mẹ hay lục tục dành dụm mớ quần áo cũ tôi gởi về cho những gia đình nghèo hàng xóm, để dành riêng cho nó và em gái, nhà ăn gì nó cùng ăn đó, những khi Mẹ nó trở bệnh hay nhà hết gạo Mẹ luôn xúc gạo cho nó mang về, ứng  lương trước cho Nó lo thuốc thang cho Mẹ.
Năm tháng cực nhọc đã vắt kiệt sức của Ông nó, Ông đã xuôi tay trả hết nợ đời, ngày ra đi không có được áo quan để chôn, đất cũng không có để cắm dùi, bà con hàng xóm gom góp giúp cho Ông nó cái áo quan và một chổ mà yên nghỉ. Thế cũng xong một kiếp người, chỉ tội cho những người còn ở lại tiếp tục trả cái nợ oan khiên.
Em gái nó mới được 16 tuổi, ốm yếu gầy nhom, lại câm điếc và không được xinh như Mẹ nó vậy mà lại rơi vào hòan cảnh như Mẹ nó, lại bị tên thú vật nào đó làm cho em nó trở thành mẹ trẻ con, hàng xóm lại một phen thở dài ngao ngán và căm phẫn, lần nay thì họ quyết tìm cho ra tên "thú đội lốt người" đó, nhưng vì con bé căm lại điếc hay vì bị đe đọa nên nó chẳng nói ra được điều gì, khi đứa bé chào đời mọi người nhìn nó và nghi ngờ tên hàng xóm đáng tuổi ba nó, nhưng không có bằng chứng họ đành ấm ức bó tay.
Nỗi nghi ngờ không kéo dài được lâu thì tên hàng xóm bị đột tử chết mọi chuyện theo hắn ta xuống mồ, có Chúa mới biết cha đứa bé là ai? Oan nghiệt lại chồng thêm oan nghiệt, nó lại gồng mình nuôi ba con người không ra người, ngợm không ra ngợm.
Tôi hỏi nó: "sao lớn thế kia rồi không kiếm đại cô vợ để lo tuổi già", Nó cười "hồn nhiên" và nói
- Tui vầy ai chịu ưng? thôi ráng lo cho cháu để dưỡng già!
Nó chỉ chừng bốn mươi mà tôi cứ tưởng ông già 60 tuổi, nhìn đôi tay chai sần của Nó tôi không biết có lo nỗi cho tương lai cho cháu nó.
Lại nghe người ta nói:
-Cũng mong cháu nó lớn lên xinh như bà Ngoại, coi nhờ ai kiếm gả giúp nó cho Đài Loan, hy vọng có thay đổi chút nào cuộc đời của gia đình này không?!
Một gia đình 3 thế hệ mù chữ, người thì ngẩn ngẩn, ngơ ngơ, kẻ câm điếc, nhà cũng không, đất cũng không, khốn khổ đến thế là cùng.... chợt thấy ngậm ngùi cho một kiếp người!
Dù con đường trước mắt của nó đầy tối tăm, nhưng tôi luôn hy vọng cuộc đời sẽ không bất công mãi với nó, mong có được một tia sáng dù le lói chiếu vào cuộc đời của nó....
  • Phương Danh
    Lâu lâu Cỏ May lại viết một câu chuyện  phản ành gốc tối của xã hội hay những số phận nghiệt ngã . Đó là một phần của hiện thực . Những số phận dưới ngòi bút của Cỏ May có sức sống, có sức lay gọi, ... như vậy là thành công . Hãy viết tiếp nhưng mỗi nhân vật phải có sự khác biệt, tránh trùng lắp .
    • Cỏ may
      Cảm ơn bạn đã chia sẻ, người ta hay nhìn đời bằng những mảng màu tươi sáng, còn CM vẫn hay để tâm hồn mình chao động vì những mảng tối của cuộc đời con người, như một bức tranh nhiều gam màu tối do một họa sỹ vô tình là tạo hóa vẽ nên.
      Sao lâu quá không thấy bạn viết bài mới vậy? CM vẫn luôn mong được chia sẻ cùng bạn.
      Chúc bạn luôn bình an và may mắn!
  • Đất Phú trời Yên
    Cỏ may ơi! Mình ko xin phép bạn, đã dựa trên ý tưởng entry NÓ, viết truyện ngắn: TRĂNG VẪN SÁNG PHÍA BỜ SÔNG, mời bạn ghế nhà xem và cho ý kiến nhé!
    • TênTên
      • TênTên
      • 22:32 3 thg 3 2009
      Chị yêu. Vẫn buồn thiu. Xem ảnh hoa ban em chụp vậy nhé!
      • Cỏ may
        Hoa Ban đẹp quá em à, chị cũng vừa mới "chôm" được trên Net mấy tấm ảnh hoa Ban và thiếu nữ đẹp tuyệt!
        Ngày bình yên nhé em!
    • *
      • *
      • 19:50 3 thg 3 2009
      Chúc chị buổi tối vui vẻ chị nha !
      • Cỏ may
        Cảm ơn em rất nhiều!
    • nguyen
      Người xưa có nói : Vào lúc 8h03 tối, ngày mùng 8-3,bạn và người yêu cùng nhau nhắm mắt chạy xe với vận tốc 83km/h và chạy trong 8 phút 3 giây thì bạn và người yêu sẽ mãi mãi ở bên nhau. Còn ở đâu ... không thấy các cụ nói đến
      • Cỏ may
        Hi hi hi ở mãi mãi bên nhau trên...chín tầng mây em à!
        Chúc em luôn vui tươi, nhí nhảnh!
    • kecodon
      Đọc truyện của Cỏ May mà cảm thấy phảng phất những nốt nhạc của Trịnh lẫn vào trong đó, kiếp một con người khốn khổ như thế đấy Cỏ May ạ, Cám cảnh thay...
      • Cỏ may
        Vâng, là những nốt trầm phải không bạn?!
        CM nghĩ Nó không đau khổ như chúng ta tưởng, như câu nói này " chúng ta bớt ham muốn đi thì sẽ không thấy đau khổ".

         
    • Mk
      • Mk
      • 11:24 3 thg 3 2009
      Rất vui khi nhận những lời chia sẻ , góp ý chân thành từ CM. Vâng, socrung đang đi tiếp và sẽ dựa trên nền tản của anh đã đi. Mọi việc đăng rất chậm ( tôi còn bận công việc riêng ) và đăng đợi những xét duyệt và đầu tư.
      Dự án sẽ triển khai đầu tiên tại miền Nam CM à.
      • Cỏ may
        CM cũng rất vui khi được bạn chia sẻ thông tin, CM cũng đang vận động các bạn của CM cùng chung tay với bạn.
        Hy vọng rằng những ý tưởng tốt đẹp của SR thành hiện thực, để anh ấy được an lòng nơi chín suối.
    • Mk
      • Mk
      • 11:17 3 thg 3 2009
      Mỗi kiếp người là một số phận, đâu đó là khó khăn bần cùng túng quẩn, đâu đó là giàu sang phú quý. Nhưng nỗi đau giữa 2 khía cạnh số phận liệu rằng có khác nhau?
      Con người, giữa tỉnh giữa mê. Hạnh phúc mong manh hay mong manh trong hạnh phúc.
       
    • Mk
      • Mk
      • 11:17 3 thg 3 2009
      Mỗi kiếp người là một số phận, đâu đó là khó khăn bần cùng túng quẩn, đâu đó là giàu sang phú quý. Nhưng nỗi đau giữa 2 khía cạnh số phận liệu rằng có khác nhau?
      Con người, giữa tỉnh giữa mê. Hạnh phúc mong manh hay mong manh trong hạnh phúc.
       
      • Cỏ may
        Nỗi đau tuy có nhiều cung bậc, nhưng chung quy thì đều là nỗi đau, nguồn gốc của đau khổ thì có nhiều nguyên nhân.
        Hạnh phúc hay không là do bản thân mỗi người cảm nhận nó như thế nào.
    • Cựu Chiến Binh
      Hoa Ban Tây Bắc
      • Cỏ may
        Hoa đẹp đó Bác!
        Hối lộ CM đó phải không? Cảm ơn Bác nhé!
    • tiengthoigian
      Chuyện Nó của CM khổ- nạn đến mấy đời và tội nghiệp hơn lời của bài hát "Nó" nữa! (Quên tên tác giả). Chúc ngủ ngon để bắt đầu một tuần làm việc mới!
      • Cỏ may
        CM chưa được nghe bài hát này.
        Cảm ơn lời chúc của bạn!  
    • Thích Chân Thiện
      Nó là em mà tôi cũng là em. Hihi
      Tuần mới vui vui chị Cỏ May nhé.
    • *
      • *
      • 21:08 1 thg 3 2009
      "Nó "thật đáng thương ,thật bất hạnh cho cuộc đời "Nó "cùng gia đình .Nó có lẽ là nhân vật điển hình cho rất nhiều cảnh tình của không ít số phận giống như gia đình Nó ..thật đáng thương lắm .Mong cho số kiếp Nó có ngày thanh thản ,hạnh phúc hơn ....
      Chúc chị tối vui vẻ chị nhé !
      • Cỏ may
        Cảm ơn em chia sẻ, những mảnh đời như Nó có nhiều ở quanh ta em à.
        Đêm bình an nhé em!
    • nguyen
                          
      • Cỏ may
        Cảm ơn em, rất dễ thương!
        Chúc em đêm ngon giấc nhé!
    • Quỳnh Hương
      đọc entry này xong mà QH cứ thấy ngậm ngùi quá . Chúc Cỏ May ngày cuối tuần vui và hạnh phúc .
      • Cỏ may
        Cảm ơn QH đã đồng cảm và chia sẻ!
        Chúc QH luôn bình an và vui vẻ!
    • Song Ngư
      Có nhiều khi ta "chứng kiến" một hoàn cảnh để rồi ta "nhận định" nỗi đau khổ trong hoàn cảnh của người đó, và "thương xót" cho họ !!! Nhưng có thể chính ta lại "không hiểu" được rằng dù họ sống trong hoàn cảnh đáng thương như CM đã kể, họ "vẫn có niềm vui riêng", cái niềm vui đó lại không như ta tưởng, họ "chấp nhận" mà không oán than, không hờn trách, không so đo với đời, với người, họ "mặc nhiên" cho đó là "số phận" là "tội lỗi của...kiếp trước" để kiếp này phải trả !!!??? Và khi trả hết họ sẽ được "tái sinh" trong một "kiếp" mới đầy hân hoan hạnh phúc !!!??? Với những người như thế, ta càng cố làm cho họ "nhận ra" sự thua thiệt, sự bất công trong cuộc đời, ta tưởng "khai hoá" cho họ để họ vươn lên để vượt qua số phận hẩm hiu...Nhưng có biết đâu, khi ta "làm được" như thế, ta lại "vô tình" tạo nên sự đau khổ to lớn hơn mà chắc chắn họ sẽ không thể vượt qua nổi, và họ thay vì "hướng lên" họ lại tự mình "hạ thấp" xuống đến tận cùng của khổ đau !!! Thấy, biết và chua xót cho họ, nhưng...không nên làm cho họ "nhận ra" sự đau khổ mà ta cảm nhận CM à, hãy để cho họ, cho người đàn ông trong entry của CM được..."êm đềm với niềm vui riêng" của anh ta, có như thế anh ta mới "bình thản" vượt qua cái quãng đời đau khổ hiện nay. Một chút suy nghĩ nhỏ nhoi góp vào với...entry...một đời người.
      • Cỏ may
        Không đâu, CM nào dám "khai phá" chi đâu, chỉ cám cảnh mà nói như thế, nhưng CM không hề tỏ ra thương hại, hay cố tình hướng dẫn anh ta điều gì, mỗi người đều có một số phận, dù sướng hay khổ cũng chỉ một kiếp người, anh ta đã chấp nhận nó bình thản, như hơi thở anh ta thôi.
         
    • MÈO LÁU CÁ
      Một mảng đời như bao mảng đời khác, người ngoài nhìn vô thấy vậy chứ người trong cuộc có thấy gì đầu......
      Qua chào em một tiếng đây. Có dịp chị sẽ ghé lại thăm. Chúc luôn vui nhé.
      • Cỏ may
        Chị ơi sao thế? CM mong chị và các cháu bình yên, mau sớm quay lại nhé chị.
        Cuộc đời có đôi lúc chông chênh, CM mong chị mau vượt qua được giai đọan khó khăn này.
    • Thích Chân Thiện
      "Nó" là ai mà thương quá đời này!
      • Cỏ may
        "Nó" là cuộc sống quanh ta, vẫn thường hay gặp ở một nơi nào đó em à!
        Cuối tuần bình an và vui vẻ nhé em!
    • NHAT THUYH
      CM dùng tâm thế của mình để nhìn người mới thấy khổ.Tôi nghĩ Nó luôn nở nụ cười trên môi ,vẫn sống vui vẻ không một chút suy nghĩ về thân phận của mình.Con người sống bằng bản năng như thế lại sướng hơn chúng ta.Chúng ta đầy đủ hơn nhưng lại khổ đau vì sự hiểu biết của mình.Xin chia sẻ cùng Cô giáo.
      • Cỏ may
        Bác quả là tinh tế, có lẽ đúng như vậy đó Bác, người nghèo càng ít nhu cầu ít tham vọng, lại thấy ít đau khổ hơn người giàu mà nhiều tham vọng.
        Chúc Bác luôn khỏe và yêu đời nhé!
        Thúy, một thời vẫn khắc ghi!
        Lòng ai son sắc  thành trì hiên ngang.
        Nếu có bia đá, bảng vàng,
        Cũng xin ghi khắc tên nàng cùng ai.
        Tặng Bác 4 câu thơ nhân đọc entry Thúy của Bác
    • tri n
      • tri n
      • 10:07 28 thg 2 2009
      Thương lắm cuộc đời mang nặng những nỗi đau !
      • Cỏ may
        Vẫn còn nhiều lắm những cuộc đời như thế bạn ơi!
        Chúc bình an nhé!
    • Cựu Chiến Binh
      Dù con đường trước mắt của nó đầy tối tăm, nhưng tôi luôn hy vọng cuộc đời sẽ không bất công mãi với nó, mong có được một tia sáng dù le lói chiếu vào cuộc đời của nó....
      • Cỏ may
          Sao Bác chả nói gì cả vậy?!
    • Đất Phú trời Yên
      Dù con đường trước mắt của nó đầy tối tăm, nhưng tôi luôn hy vọng cuộc đời sẽ không bất công mãi với nó, mong có được một tia sáng dù le lói chiếu vào cuộc đời của nó....
      Đọc câu kết của bạn, tôi nhớ đến cái kết của Cánh đồng bất tận ( Nguyễn Ngọc Tư). Chúng ta cầu nguyện cho những mảnh đời bé nhỏ không còn bé nhỏ nữa.
      • Cỏ may
        Vâng cũng mong là như thế! nhưng xã hội vốn dĩ là như thế có người giàu ắt phải có người nghèo, mỗi người mỗi cuộc đời, tuy nhiên nghèo cũng chưa hẳn là bất hạnh, vì hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều thật giản đơn.
        Cảm ơn bạn đã chia sẻ!
        Chúc bạn cùng gia đình cuối tuần vui vẻ.
    • Le Na
      • Le Na
      • 12:04 27 thg 2 2009
      DOC XONG ROI MA VAN CON KHOC DAY CHI A SAO LAI CO NGUOI AC DEN THE NHI CO BE MOI CO 16 TUOI KIA MA
      • Cỏ may
        Em gái cũng mau nước mắt thế kia à! có nhiều người còn ác hơn thế nữa đó em.
        Cuối tuần vui vẻ nhé!
    • nguyen
      khong hieu sao doc No em cu lien tuong toi Chi pheo ,nhung tat nhien ko dien khung nhu Chi ,chi thay toi nghep va bat cong thoi ,xuc dong wa !chuc chi cuo i tuan vui ve !
      • Cỏ may
        Cảm ơn em đã đồng cảm, quanh ta còn rất nhiều người như thế em à, nhưng họ vẫn sống vô tư và lạc quan, đấy cũng là cách để họ vượt qua số phận, sống một cuộc đời thanh thản.
    • Giọt Đắng
      Đoc trang viết này làm cho XR nhớ đến câu chuyện này, nó không có oan nghiệt chồng lên oa nghiệt như vậy mà cần nói đến những con người nhẫn tâm kia. Một người mẹ không biết bản thân mình là ai, rồi một người làm cho cái bụng bà ta phình to, cứ vậy đó bà ta được hai đứa con một trai môt gái. Người con gái của bà cũng ngơ ngơ ngẩn ngần, bi kịch lặm lại gia đình đó đứa con gái ấy cũng như me. Nhưng hai đứa con của cô con gái ấy lại được đưa cho một gia đình cần con để nuôi. Họ chỉ biết rằng mình đưa con cho người ta chăm sóc chỉ nhận một ít tiền thôi, thế đó giờ không biết số phận của những đứa trẻ không cha có cuộc sống như thế nào???? Đọc xong thấy buồn lắm CM à, làm cho XR có những suy nghĩ trong đầu ùa về
      • Cỏ may
        Câu chuyện của HXR cũng rất thương tâm, cuộc sống quanh ta còn biết bao người bất hạnh. Chỉ có điều người trong cảnh đón nhận nó một cách lạc quan hay bi quan, sẽ tạo thành số phận và cuộc đời của họ.
    • TênTên
      • TênTên
      • 22:28 26 thg 2 2009
      Buồn quá chị!
      • Cỏ may
        Ừ buồn! nhưng biết đâu chị em mình thấy buồn nhưng Nó lại thấy bình an em à, vì đối với Nó chỉ cần đủ cái ăn là hạnh phúc rồi, Nó không có nhiều nhu cầu như chúng ta, cuộc sống của Nó rất đơn giản.
    • Hải Vân Cư Sĩ
      Hạnh phúc nằm trong chính mỗi suy nghĩ của ta, chứ không phải trong những suy nghĩ mà mọi người giành cho ta, CM à. Vì vậy mà star hay buồn, vì luôn luôn start trong cuộc sống. Cái tri túc, tri nhàn thuộc về từng con người một và hoàn toàn không bao giờ giống nhau, nhờ vậy mà có xã hội với cái tính thống kê của nó, cái tính buộc xã hội phải động. Anh thích Tây nguyên hoang sơ với nắng mai, nhưng người tây nguyên lại thích cái...tủ lạnh Toshiba của anh!Muốn nói về thống kê thì CM thử đọc về Vật lý hạ nguyên tử xem. Nhiều cái tương đồng trong một nguyên tử nhỏ bé với xã hội loại người lớn lao (tưởng thế thôi, nhưng bé...hơn nguyên tử uranium!)!! bye nhé!!
      • Cỏ may
        "Tri túc hà túc"   phải không anh?
    • Hải Vân Cư Sĩ
      Xã hội có tính thống kê, nên cái gì cũng có. Nó cũng phải có, không phải vì cái gì khác mà vì tính thống kê, tính thống kê lại thuộc về...Chúa!(như gieo súc xắc vậy)
      Trong xã hội VN, ta thường đánh giá sự khổ theo bề ngoài, theo vật chất, thôi thì mong nhà nước cố gắng xoá đói giảm nghèo cho qua cái khổ này đi. Nhưng khi có kinh tế rồi lại xuất hiện cái khổ bên trong, trong một cái vẻ ngoài ngời ngời!!! Rồi lại nhảy lầu từ căn hộ Riverside,.....
      Thống kê nó như thế, khổ thì có khổ từ 0% đến 100%, sướng cũng thế, từ 100% đến 0%. Ai cũng phải nếm đủ và có đủ, dù chỉ trong một khoảng khắc của hiện tại( bởi vậy mới có ký ức, có ước mơ..)
      Vấn đề là phải biết cộng xác suất để tìm lấy cái tri túc ngay tại chính tâm quả cầu tưởng chừng khổ ấy. Xã hội là bất toàn, dù Mỹ hay VN. Con người là bất định dù da đen hay da trắng. Cái toàn định ở ngay trong ta, ta hoàn toàn quyết định. Biết đâu, nó cảm thấy vui trong những quyết định của Nó?
      • Cỏ may
        Xã hội mà anh, làm sao có sự công bằng, nói chỉ là nói vậy thôi, chỉ là cám cảnh cuộc đời quá vất vả của Nó, nhưng biết đâu như anh nói : Nó lại cảm thấy bình an và hạnh phúc với những gì Nó có, CM cũng cầu mong như thế.